mình đã từng bị trầm cảm như thế nào. Ngày hôm nay thì mình sẽ chia sẻ về cái hành trình của mình để cho các bạn hiểu được cái vấn đề rằng là trầm cảm không phải là lúc nào cũng ngồi khóc trong cái góc phòng mà là đôi khi đó chính là kiểu một ngày mình tỉnh dậy và mình không có cảm giác gì cả. Mình không có còn muốn tiếp tục cái cuộc sống và cái cảm giác gọi là mình không biết ngày mai sẽ ra sao và mình cũng không quan tâm nó như thế nào luôn. Kiểu như cái cảm giác đó nó kéo dài nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm và cảm giác cuộc sống rất là vô nghĩa. Nên ngày hôm nay mình sẽ chia sẻ với các bạn cái hành trình mình đã vượt qua một cái cơn trầm cảm nhẹ của mình kéo dài suốt nhiều năm, có lẽ là khoảng tầm 4 5 năm và mình cũng đã vượt qua một thời gian như vậy. Đó là một cái khoảng thời gian mà mình cảm thấy rất là đáng nhớ, rất là thay đổi mình rất nhiều. Và mình cũng sẽ chia sẻ với các bạn nguyên cái hành trình đó. không đau, không buồn, rất trống rỗng. Cảm giác không biết bắt đầu từ khi nào nhưng mà nó kéo dài từ những cái năm mà mình bắt đầu mình gọi là khoảng những năm Covid từ những năm cuối 2019 đầu 2020 và thời điểm mà lúc đó Covid bắt đầu xảy tới. Mình nhớ lúc đó là mình vừa từ chuyến đi Mỹ trở về thì mình bắt đầu đối diện với cái cuộc sống sau Covid thì mình phải đối diện với rất nhiều cái biến cố trong cuộc sống của mình. Lúc đó thì mình đang mở một công ty ở Việt Nam. Lúc đó thì mình khoảng cỡ 24 tuổi. Thì mình đang có một công ty ở Việt Nam thì Covid tới làm cho khách hàng của mình bỏ đi rất là nhiều. Và mình cũng không biết phải làm sao để có thể có thu nhập thời điểm đó. Tại vì khách thì rời đi mà mình không có tiền để chi trả cho nhân viên. Rồi những cái khoản nọ thì trồng chất tại vì mình đầu tư vào một cái dự án và nó bị thua lỗ. Mình không có tiền để trả cho nhân viên. Cái thời điểm đó nó rất là kinh khủng đối với mình tại vì mình không có đủ cái về năng lực lẫn vật chất, lẫn cái tầm nhìn để mình có thể vượt qua được cái giai đoạn đấy. Và chỉ có một mình mình ở cái thời điểm đấy. Mình không biết phải đối diện như thế nào. Mình không muốn tâm sự với người thân bởi vì mình e sợ là người thân sẽ buồn và cũng như thất vọng về những cái gì mình đã làm. Bởi vì trước đấy thì mình cũng ờ đạt được khá nhiều những cái thành tích mà có lẽ là nhiều người trẻ kiểu họ rất kỳ vọng vào mình và gia đình cũng rất kỳ bọng vào mình. Ví dụ như mình viết nhiều sách tầm đó thì mình viết được 90 cuốn sách gì đấy. Tầm cỡ 24 tuổi mình viết được chín cuốn. Rồi sau đó thì mình mở một công ty mình có doanh thu tỷ tiền tỷ. Rồi sau đấy thì mình ờ đầu tư vào một số dự án và đến lúc Covid xảy ra đến thì mình chưa bao giờ mình nghĩ rằng mình sẽ xảy ra một cái chuyện như vậy. Tại vì các bạn biết rồi, tuổi trẻ mà lúc nào kiểu lúc đấy mình viết sách kiểu sách bán rất là chạy và được mọi người ủng hộ rất là nhiều thì mình nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thua. Mình nghĩ rằng là mình sẽ không bao giờ thua cuộc. Mình nghĩ rằng là mình sẽ luôn chiến thắng. Nên là mình không bao giờ nghĩ là mình sẽ vô cái hoàn cảnh giống như cái thời điểm Covid như vậy. Đó là lý do vì sao mà mình cảm thấy rất là hụt hẫng. Và đó là một cái một trong những cái thời điểm mình bắt đầu cảm thấy cái cuộc sống của mình có sự thay đổi. Tại vì đó là lần thất bại mà mình cảm thấy rất nặng nề. Mặc dù trước đấy là mình cũng đã trải nghiệm rất nhiều cái chuyện ví dụ như là tai nạn cận tử. Mình cũng từng bị đụng xe rất là nhiều nhưng mà mình cũng không có nghĩ rằng là những cái chuyện đó nó lại lớn đến mức khiến cho mình thay đổi nhiều như vậy. Đến một ngày khi mà tình cờ chị gái của mình phát hiện ra là mình đang trong cái trạng thái gọi là phải đối diện với những khó khăn như vậy thì chị gái của mình có nói chuyện với ba mẹ mình và mọi người biết rằng là mình đang trong cái hoàn cảnh như thế. Mọi người rất là lo cho mình. Nhưng mà mọi người cũng nói rằng là mình cố lên tại vì tuổi trẻ mà thì mọi thứ cũng sẽ qua. Nhưng mà thật sự là khi mà mình không muốn làm phiền bố mẹ, mình cũng không muốn làm phiền gia đình của mình nên mình cố gắng mình đi kiếm tiền, mình bán hết tất cả số đồ đồ hiệu mình có. Mình bán hết đồ hiệu mình có năm sáu món gì đó và mình bắt đầu đi làm lại. Tức là thay vì làm ở công ty của mình thì mình đi làm ở những công ty khác và mình cũng đi kiểu mà mình bán những cái món đồ kiểu mà bán hàng online đó thời điểm 20 21 năm 2020 21 lúc đó mình cỡ 25 26 tuổi gì đó thì tất cả những cái chuyện đó nó kéo dài bởi vì mình còn phải đi làm và mình cũng phải đối diện với những cái thử thách trong cuộc sống nên là nó kéo dà rất là lâu và cái khoản nợ cũng phải kéo dài hết khoảng 2 đến 3 năm mới trả nợ hết. Thì trong những cái lúc đó mình kiểu cảm giác rất là nghi ngờ bản thân. Chưa kể nữa là mình còn phải đối diện với những cái sự hiểu lầm từ những người xung quanh rằng là tại sao mình lại cắt đứt những mối quan hệ kiểu với họ. Không phải là bởi vì mình suy nghĩ gì mà bởi vì mình kiểu cảm thấy mình không muốn họ liên lụy trong cái cuộc sống của mình. Nên là một cái ngày của mình trôi qua rất là bình thường. Mình ăn uống, mình luôn vui vẻ. Nhưng mà mọi người không biết rằng mình đã trải qua những chuyện như vậy nên thực sự đó là một trong những cái điều mà khiến cho mình cảm thấy gọi là nhặt nhòa á. Kiểu ăn cái gì cũng thấy nhạt, làm cái gì cũng thấy nhạt và không có ai để tâm sự. Thời điểm đó mình thật sự cảm thấy rất là chán ngán và không biết ngày tiếp theo phải làm cái gì bởi vì cái số tiền nó rất là lớn và mình phải đối diện mọi thứ một mình nên mình thật sự rơi vào cơn trầm cảm khủng hoảng. Tại vì thời điểm đó khi mà mọi thứ nó xảy tới thì mình không biết phải nương tựa vào ai và cũng không biết phải làm như thế nào nữa. Thì mình nói rồi đó, những cái lúc như vậy á thì mọi người vẫn thường hay nói rằng là cố lên rồi sẽ qua nhưng mà làm sao qua được khi mà bản thân mình còn chưa biết mình sẽ đi đến đâu đúng không? Nên là thật sự là những cái thời điểm đó mình không biết mình phải làm thế nào để mình có thể giải thoát được những cái chuyện đó các bạn ạ. Các bạn biết không? Ở cái thời điểm đó khi mà xảy ra những chuyện như vậy thì mình bắt đầu mình thu mình lại. Mình kiểu mà không dám nói chuyện với ai, không muốn viết, cũng không muốn phải giải thích những cái sai lầm của mình với ai cả. Thời điểm đó mình suy nghĩ là nếu mà tất cả mọi người bỏ mình mà đi ấ bởi vì mình đã nghèo, không còn tiền và còn thất bại nữa thì khi mọi người rời bỏ mình đi thì mình cũng không có gì để mà trách cả. Tại vì chuyện bình thường mà. Tại vì mình đâu có gì để cho người khác, mình còn không muốn viết nữa. Mình không muốn viết sách thời điểm đó luôn. Nhưng mà có một cái động lực gì đấy khiến cho mình lên Facebook mình vẫn viết vài câu nhưng mà thật sự là không biết nổi các bạn ạ. Tại vì khi mà nỗi đau nó quá lớn rồi ấy thì mình chưa đủ bình tĩnh để mình viết lại thì mọi cái chia sẻ lúc đấy nó đều như không chính xác và nó không làm cho mình cảm thấy là cái điều mình chia sẻ nó có cái giá trị với người đọc nên mình cũng không muốn viết nhiều và cũng không cảm được để được viết bởi vì người ta vẫn thường nói là một con ngựa khi mà đau chân ấy thì họ chỉ biết nghĩ đến cái chân của họ thôi của nó thôi. Nên mình cũng không trách móc bất kỳ ai nếu như mà biết mình ở trong cái trạng thái đấy và họ rời bỏ mình đi cả. Kể cả bạn trai của mình thời điểm đó mình cũng không trách móc nếu như họ rời đi. Thực ra là ở ngoài thì không ai biết mình trải qua những cái chuyện như vậy. Nhưng mà mình thì kiểu không kết nối được với ai thời điểm đó hết. Mình không đủ tin tưởng, không đủ tự tin để nói chuyện với ai hết. Và mình thu mình lại rất nhiều và mình kiểu mình cảm thấy mọi thứ nó rất là nhạt nhòa á, nhạt nhẽo ấy và mình không có còn cái sức lực để mà mình tiếp tục cái cuộc sống của mình. Kiểu mình đi đâu mình cũng không thể tìm được niềm vui kiểu như vậy á các bạn. Và mình kiểu mình luôn nghĩ đến một hai chữ gọi là ở đây là mình nói giảm nói tránh là hai chữ là số là 44 đấy các bạn. Mình có nghĩ đến chuyện đó thì kiểu mỗi lần mình vào nhìn vào gương xong mình nhìn vô bồn tắm xong mình nhìn vô những cái đó xong mình kiểu mình nghĩ là chẳng lẽ mình kết thúc cuộc sống của mình ở đây sao nhưng mà mình kiểu mình không cam tâm ý tại vì mình thấy rằng là mình đã cố gắng rất nhiều nhưng mà cuộc sống đôi khi có những lúc chưa may mắn thì mình vẫn phải cố tiếp thôi nhưng mặc dù có những lúc rất là nạn và những lúc bị hiểu lầm nữa. bị hiểu lầm vì sao mình lại kiểu xa cách như thế rồi tại sao lại kiểu có những cái chuyện đặt điều không các bạn. Thời điểm đó có những cái chuyện đặt điều mà mình bị người khác đặt điều mà mình không có thể nói ra được kiểu như bị thị phi ấy. Bạn biết cái cảm giác đó không? Cái cảm giác mà khi mình sang một cái vùng đất mới không ai hiểu mình, không ai đứng về phía mình và không ai kiểu có thể tâm sự được với mình ấy thì họ sẽ thêu diệt ra những cái câu chuyện mà đến chính mình cũng cảm thấy như là mọi chuyện nó rất là kinh khủng. Thì mình cũng chỉ muốn nói rằng là thời điểm đó mình bị đặt điều rất là nhiều và mình cũng phải trải nghiệm những cái thị phi như vậy. Sau đấy thì mình nhận ra một điều rằng ấy là cho dù mình vẫn nói cười thì cái niềm vui của mình bên trong nó cũng không có được nguyên vẹn như trước nữa. Thì thật sự mình cảm thấy rất là oan uổng cho cái cuộc sống của mình thời điểm đó. Rồi lúc đó có một cái câu hỏi trong đầu mình á nói rằng với mình rằng là nếu như mà mình biến mất ấy thì liệu có ai quan tâm mình hay không. Lúc đó mình muốn tự hỏi nếu như mình biến mất thì liệu có ai có thể nhớ đến mình hay không? Kiểu như vậy. Không có một cái cách nào để mình có thể vượt qua bằng cách là mình đối diện với nó. Đối diện với chính những cái nỗi đau, đối diện với chính những cái thắc mắc, những cái uẩn khúc và kể cả cái cách để mà chúng ta vượt qua. Cả khi mà cái cảm xúc nó dâng trào lên rất nhiều, mình phải học cách đối diện với nó. Nó giống như là mình học trong cái tâm lý học của Carung á thì ông ấy có nói rằng ấy là khi mà con người đối diện với những cái bóng tối gọi là những cái shadow trong cái cuộc trong cái bản thân mình ấy thì mình sẽ biết được là cái bản thân của mình ấ mình có những cái bóng tối những cái phần bóng tối như thế là cái phần mình tự ti mặc cảm là cái phần mà mình giấu đi ấy về những cái nỗi lo sợ của mình á thì khi đó mình sẽ bắt đầu hết sợ nhưng cái chuyện đó mình phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần chứ không phải là một lần Toàn mình nói ra là nó sẽ nó xong mà mình phải lặp đi lặp lại cái chuyện đó hàng ngày nó kéo dài 2 3 năm để mình luôn tự nhục thầm với bản thân rằng là mình sẽ ổn. Kiểu như vậy luôn á các bạn. Mình phải đối diện với nó hàng ngày và mình tìm cách làm sao để mình thoát ra khỏi cái trường hợp đó bằng cách là mình thay đổi những cái công việc nó giúp mình có lương cao hơn. Ừ học thật nhiều để có thể tìm ra những cách để có thể trả nợ. với số tiền lớn như vậy thì một cô gái kiểu không tiền, không mối quan hệ, không có bất cứ một cái gì kiểu gọi là nền tảng của người khác vẫn có thể vượt qua được cái điều đó thì tại sao các bạn không vượt qua được đúng không? mình không sinh ra là không phải là có tiền, có mối quan hệ, có tất cả mọi thứ như một số người có điều kiện khác. Và thậm chí mình lúc đó là nhiều khi mình ở trong cái hoàn cảnh rất là khó khăn thì mình vẫn phải tự cố gắng bản thân để mình có thể đi lên thì các bạn cũng có thể vượt qua được thôi. Nhưng nhưng mà cái may mắn của mình ở thời điểm đó là mình chỉ bị trầm cảm nhẹ nên mình có thể vượt qua bằng cách là mình đối diện với những cái bóng tối của mình trong cái trái tim của mình và mình tỉnh táo để mình theo đuổi tiếp cái con đường của mình và mình luôn luôn nghĩ rằng là mình có thể vượt qua được kiểu cái niềm tin rất lớn và bản thân rằng mình xứng đáng có được những cái thứ tốt đẹp hơn bằng cách là mình nỗ lực hơn, cố hơn, không có chờ ai đem cái giải pháp tới cho mình mà mình phải tự tìm kiếm những cái điều đó kiểu như vậy á các bạn. Mình hiểu chứ có những cái ngày mình không muốn bước ra khỏi giường đâu. Có những cái ngày mình chỉ muốn ngủ tới 23:00 chiều. Mình chỉ muốn ở trong phòng tới 23:00 chiều không có muốn phải chịu trách nhiệm với bất cứ một cái gì trong cuộc đời mình hay cuộc đời ai khác cả. Nhưng mà á nếu như mình cứ tiếp tục nằm trên rù mình không chịu thay đổi, mình không chịu có một cái góc nhìn mới á, không chịu tìm kiếm thêm những cái điều mới mẹ để mà thay đổi cái cuộc sống ấy thì chắc chắn là sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra, không có một cái phép màu nào xảy ra. Đến lúc đó mình tìm cách làm sao để hoàn thành những cái việc nhỏ từng chút một. Ví dụ sáng dậy á thì dậy sớm hơn, tập trăn chiếu mùng mền, rồi nấu một cái bữa sáng ngon lành. Cho dù tôi chỉ là luộc một quả trứng hay là nấu một bữa chén canh. Rồi mình tìm những cái cuốn sách hay mình đọc một buổi sáng khoảng 10 trang sách thôi. Nhưng tất cả rồi đi tập thể dục, đi bộ khoảng cỡ 5000 bước hoặc là ít hơn 2 3000 bước cũng được, không bao nhiêu cả. Nhưng mà chính những cái thói quen đấy lại giúp cho mình cảm thấy rằng ấy là cái cuộc sống của mình ấy nó có một cái giá trị hơn bởi vì mình hoàn thành những cái mục tiêu nhỏ từng chút một. Và những cái điều đó rất là hữu ích. Mình kiểu chỉ muốn chăm sóc chính mình ấy, không đánh giá không ngay cả chính mình mà còn đánh giá mình thì liệu ai sẽ không đánh giá mình đúng không? Lúc đó thì cái lúc mà khi thời điểm mà mình kiểu cảm giác trống rỗng trong lòng và mình kiểu cảm giác như gọi là không ai hiểu mình và mình có cảm giác gọi là mình không còn cảm thấy gì nữa hết á thì có nhiều người nói rằng với mình á là chắc là do mình nhạy cảm quá, chắc là do mình suy nghĩ nhiều quá nhưng mà không phải đâu. Lúc đó cái cái trái tim của mình, lúc đó cái suy nghĩ của mình nó chỉ được như vậy và tất cả mọi thứ như vậy làm cho mình cảm thấy rất là trống rỗng. Nên là đôi khi trong cuộc sống ấy, cái trải nghiệm của người khác đôi khi không bao giờ có thể giống bạn 100% và không phải họ lúc nào họ cũng hiểu bạn. Và những cái kinh nghiệm và trải nghiệm của họ chỉ áp dụng cho cuộc sống của họ thôi. Còn đối với cuộc sống của mình ấy thì mình tham khảo những cái lời khuyên của họ. Còn cuộc sống của mình thì mình phải tự chịu trách nhiệm và quyết định lấy. Thực ra cuộc sống là như vậy mà không có ai bắt buộc phải hiểu mình ý. Chỉ có mình là đừng tự bỏ rơi chính mình thôi. Mình không biết là ai sẽ xem được video clip này nhưng mà nếu như mà bạn từng trải qua cái cảm giác trầm cảm một lần, ít nhất một lần trong đời thì và cái điều này là có thật nha bạn. Tại mình cũng làm những cái bài test rồi mình cũng đến bác sĩ thì có nhưng mà mình vẫn quyết định là tự chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình bằng cách là mình tỉnh táo lại tại vì mình còn trầm cảm nhẹ đấy. Cảm nó không phải là một cái sự yếu đuối. Nó là một cái dạng tổn thương cần được lắng nghe. Nhưng mà nếu như trong trường hợp không có ai lắng nghe thì sao đúng không? Thì chính mình phải lắng nghe bản thân mình trước, mình chậm lại và mình tìm cách thoát ra khỏi nó bằng cách là mình đọc, nghe xem những cái thứ tích cực nhiều hơn và những cái giải pháp nhiều hơn là mình tập trung vào cái cảm xúc mình đang có. Bằng cách là mình mỗi lần mình cảm thấy cái cảm xúc nó hơi quá rồi đó thì mình có thể tạm dừng mình nghỉ ngơi và mình ra ngoài mình đi bộ vài bước mình ngắm nhìn mình biết ơn tập cách trân trọng những cái mình đang có để mình biết được rằng là mình đang có những cái gì mình chưa có những cái gì hoặc chưa hoàn hảo ở chỗ nào thì những cái gì mình đang mất đi nó cũng tương xứng với những cái gì mình đã nhận được đúng không ạ. Nhiều khi mình nghĩ như vậy mình thấy rằng là chắc mình mất đi rồi mình cũng sẽ nhận được nhiều thứ hơn nữa. Tại vì mình có những cái sai lầm mình phải trải qua thì mình bây giờ mình phải tìm cách để mà mình giải quyết nó. Có thể là lúc này bạn chưa thấy ánh sáng nhưng mà tin chắc rằng là bạn sẽ tìm thấy nếu như bạn đủ kiên trì để đi tiếp. Thực ra khi mà trầm cảm á thì hãy nói chuyện với một ai đấy hoặc là viết ra một cái gì đấy hoặc là tự nói chuyện với bản thân. quay một chiếc clip như thế này chẳng hạn giống Gary này thì các bạn cũng sẽ tìm thấy được một cái cái sự chia sẻ rất nhiều. Cho dù các bạn có nói ra với trước cái video đi chăng nữa thì cũng là các bạn đang chia sẻ và các bạn đang đối diện với những cái thẳm sâu bên trong các bạn thì đó vẫn là một cái điều hết sức tuyệt vời đó nha. Mình tin là như vậy. Bạn luôn xứng đáng được sống, luôn xứng đáng để sống và xứng đáng với một cuộc sống mà bạn tự dành cái sự dịu dàng cho chính mình. Cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe. Mình là Gary, mình là tác giả sách và hiện tại mình đã xuất bạn 13 đầu sách tại Việt Nam rồi và hiện tại mình đang làm việc và sinh sống tại Mỹ. Bây giờ thì đây là kênh YouTube Gary Nguyễn Yến Phượng của mình và mình hy vọng rằng các bạn sẽ tìm thấy những cái điều các bạn cần, nhiều cái sự chia sẻ, nhiều cái video clip chữa lành thông qua kênh YouTube của mình các bạn nhé. Chúc các bạn một ngày vui vẻ.
Leave a Reply